Thơ

VĨ CẦM / SONATA

Cảm tác từ bức tranh SONATA

Kính tặng Họa Sĩ NGUYỄN TRỌNG KHÔI

Người ngồi đó từ bao đời, thuở trước,
Bên bãi bờ êm vắng những chiều trôi.
Mặt sóng gợn gió đùa theo con nước,
Đã mờ dần, ánh sáng phía xa xôi.

Cây đàn cũ nghìn năm còn ngân tiếng,
Điệu hân hoan trong vũ hội mùa Xuân.
Điệu thúc giục chinh nhân vào trận chiến
Nhạc kiêu hùng lộng gió buổi ra quân.

Bao khúc hát nhớ về người xa vắng
Ai đi qua để lại dấu chân đời?
Cầm tay ấm trong ngày ta ly biệt,
Người đi rồi, hồn mộng cũng xa khơi!!

Cây đàn thần của thời xưa lưu bóng,
Tiếng VĨ CẦM réo rắt khúc thăng hoa.
Đàn tấu vang triền miên trong ảo mộng,
Chuỗi thanh âm khoan nhặt phút giao hòa.

Phía xa kia chút nắng vàng hiu hắt
Bãi vào đêm triền núi xám mơ hồ..
Nghe như đá nghìn năm còn đứng đợi
Tiếng thời gian trôi mãi đến hư vô.

Em ngồi lặng trong ánh vàng xế khuất,
Phía cuối trời pha sắc tím u trầm.
Đàn vang vọng đến chân mây vách núi
Tuôn dạt dào trên sóng nước xa xăm.

Sẽ còn mãi những rung ngân thần thoại,
Dẫu trăm năm làn nước cuốn trôi đi.
Dù nghìn năm âm ba như bão táp,
Hồn PAGANINI đồng vọng khối tình si…

UYÊN THÚY LÂM