Thơ

Em Về

Em về nắng đậu bờ vai
Soan rơi ngập lối bóng ai trắng mờ
Em về trời cũng làm thơ
Chơi vơi tiếng lạ, ngẩn ngơ bạch đàn
Em về hé động hoa vàng
Thiên đàng chợt tỉnh ngập tràn hương trinh
Em về ta ngộ chân kinh
Trăm năm còn nhớ bóng hình sơ nguyên
Em về nhật nguyệt se duyên
Ngàn sau còn nhắc lời nguyền nước non
Em về yếm lộ màu son
Thiều quang che khuất, núi non dậy mù
Em về kéo cả mùa thu
Đêm hoang bừng sáng ngại ngùng thịt da
Em về ta nhận ra ta.

                                                  Ta