Thơ,  Tranh Thơ

CHIỀU ĐƠN CÔI

Lòng ta một cõi hoang liêu
Cuối trời mây xám nghe chiều đơn côi.
Người đi bóng nhạt lưng đồi
Ta về thấm lạnh bồi hồi nỗi riêng.
Vầng trăng cũ bóng chiều nghiêng
Hồn thơ trong giấc cô miên phương này
Trách người là tự lưu đày
Thương cho lắm cũng tháng ngày buồn hiu.

                                        Uyên Thúy Lâm