Thơ

CHUYỆN TÌNH PHÙ DUNG

Truyền thuyết xưa có nàng Ái Cơ,
Đẹp dung nhan lại giỏi văn thơ.
Gặp tại tao đàn Chiêu Anh Các
Cùng Mạc Tướng quân nên duyên tơ.

Thương nàng vì sắc trọng vì tài,
Sủng ái bội phần hoá nạn tai.
Phu nhân chánh thất lòng ghen tức
Quyết hãm hại nàng đợi xuống tay.

Lúc Mạc Linh Công lo việc nươc,
Nàng Thứ cơ cô độc một mình.
Nguyễn phu nhân bắt nàng đem nhốt
Vào chậu to đối mặt tử sinh!

Bất thình lình trời đổ mưa giông
Lỡ cuộc duyệt binh của Mạc Công.
Khi quay về Ngài nhìn chậu úp
Thấy lạ kỳ việc chậu bỏ không??

Ngài truyền cho giở chậu úp lên,
Phát hiện nàng Ái Cơ gông xiềng.
Như cánh hoa dập vùi tơi tả
Tàn hơi thoi thóp nỗi oan khiên.

Sống sót, nàng khẩn cầu xin tu
Đời vợ chồng thoáng chút phù du
Xót cho nàng đau thương hoạn nạn
Dựng cho nàng am tự Phù Dung.

Nghĩ thương nàng thương mối tình xưa
Tội cho nàng duyên kiếp hững hờ
Bên am tự trồng hoa Sen trắng
Thoáng hương thiền sớm nắng chiều mưa.

Giai nhân ngàn xưa như tướng giỏi
Nào muốn nhân gian thấy bạc đầu
Nàng yêu Tướng công mà phận bạc
Mối duyên tình thấm đẫm niềm đau!!

Ngôi mộ khang trang xây cho nàng,
Chút lòng tưởng nhớ đến giai nhân.
Chùa Phù Dung trăng ngàn soi bóng,
Cuộc tình buồn khép lại tháng năm.

Hà-Tiên non nước hữu tình,
Tô Châu, Thạch Động, Bình San chập chùng.
Phù Dung sớm nở tối tàn
Phù Dung Tự giải trăng ngàn sáng soi…

UYÊN THUÝ LÂM