Thơ

LƯU NGUYỄN TẠ TỪ THIÊN THAI

DẪN TRUYỆN:

Tích xưa có hai chàng thư sinh Lưu Thần và Nguyễn Triệu đời Hán ở tỉnh Triết Giang.
Ngày tết Đoan Ngọ ( mồng 5 tháng 5 ) hai người đi vào rừng núi cao tìm thuốc trị bệnh. Hai người lạc sâu vào một động ở núi Thiên Thai, gặp gỡ và kết duyên với hai tiên nương. Được sống với người đẹp chốn non tiên nhưng ít lâu sau họ thấy nhớ quê hương, xin về thăm quê nhà và hứa sẽ trở lại.

Đưa Thần và Triệu về quê cũ, cánh hạc vút bay xa.

Nhiều thế hệ đã trôi qua nơi trần gian, khung cảnh hoàn toàn đổi khác. Lưu Nguyễn ngỡ ngàng không tìm được ai quen biết. Người đương đại cũng không ai nhận biết hai người!
Xót xa tìm lại non tiên xưa thì cửa động Thiên Thai giờ cũng đã mất dấu!

Bài Tống Biệt trích trong vở Chèo Thiên Thai được Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu sáng tác năm 1922 được xem là tuyệt bút…

         

LƯU THẦN NGUYỄN TRIỆU TẠ TỪ THIÊN THAI

Tích Thiên Thai truyền từ thuở trước,
Tiên trên trời thương tưởng thế trần.
THẦN, TRIỆU tới, tiên thành thân thiết
Theo thế trần, tiên tục thành thân.

Tháng theo tháng tình thêm thắm thiết
Thiên tiên trông thanh tú thướt tha.
Tình trăm tuổi tình thành thơ tuyệt.
Tình thiên thu thanh thoả thiên toà.

Trên thiên tiên trăm thuở thênh thang,
Thưởng trăng thanh, thắm tình tơ tóc.
Thắm thiết trao thê tử thâm tình
Trí thanh thản tứ thơ thần tốc.

THẦN, TRIỆU thường thấy trong thao thức,
Thời trẻ thơ thân thiện thế trần.
“Trốn” Thiên Thai tìm thôn thân thuộc
Tạ từ Tiên, tan tác thâm tình!!!

Trông thấy tưởng trời thanh thuở trước,
Thong thả tìm tung tích thân thương.
Trần thế trôi trăm thu, tận tuyệt!
Thảng thốt tìm: tuyệt tích tình thâm!!

Từ trần thế trông trời trăng tỏ,
Tiếc Thiên Thai thuở trước tiền thân!
Thấp thoáng tầng trời trong tâm tưởng
Thiên thu tràn tưởng tiếc trông tìm!!

UYEN THUY LAM