Thơ,  XƯỚNG HỌA

NHỚ MÙA THU

NHỚ MÙA THU

Vàng rắc mênh mông mây trắng lượn,
Buồn hiu sông quạnh đôi bờ thương.
Nghiêng nghiêng nón lá hương che kín,
Bên ấy ai về giọt nắng vương?

Người đi hoa khế trổ bông sầu,
Tả tơi tháng bảy đợi mưa ngâu.
Câu “Lý Chim Quyên” buồn đưa bậu,
“Người xa người tội lắm người ơi!”.

Ầu ơ trong gió tiếng ai ru,
Trái sầu chín rụng nhánh mù u.
Bìm bịp kêu chiều con nước cạn,
Một mình nghe nặng nhớ mùa thu.

Ta


Bài họa:

DÁNG THU

Chiều nay nhìn lá vàng thu lượn,
Lại nhớ hè xưa xác phượng thương!
Đông đến lạnh bưng lòng lữ khách,
Xuân về giăng mắc cánh hoa vương?

Vòng môi nào chỗ để chan sầu,
Cho khóe mi buồn rụng giọt ngâu?
Điệu “Lý Mồ Côi” miền viễn xứ,
Quyện sương chiều sắc nhớ thu ơi!

Đâu giữa hoàng hôn, tiếng mẹ ru,
Trong căn nhà vắng tối âm u?
Bâng khuâng ngoảnh lại khung trời cũ,
Còn mỗi mình ta nhớ dáng thu?…

Nguyên Bông.


ĐIỆU THU CA

Cho dẫu cánh diều còn bay lượn,
Tuổi thơ trôi mất, biệt trời thương.
Sang thu gửi gió hương thầm kín,
Vàng rơi theo lá, ý còn vương.

Bến cũ ngàn mây nước lặng sầu,
Người thương đi mãi lạnh mùa Ngâu.
Quên làm sao được lần đưa tiễn,
Hoa cỏ trời thu úa sắc mầu.

Văng vẳng thôn xa điệu hát ru,
Vàm sông quê rợp bóng mù u.
Tình dâng quê Mẹ không vơi cạn,
Dù biệt ngàn trùng, cách mấy thu.

UYÊN THÚY LÂM
Boston