Thơ

NGỌN HẢI ĐĂNG CỦA HY VỌNG

Hôm nay Ngày Tưởng niệm mười bảy năm,
Ngày đau buồn tòa Tháp Đôi NewYork.
Ngày đó,
Bọn cuồng tín bạo tàn tấn công tiêu diệt,
Gần ba ngàn con người đang sống tự do.
Chỉ trong phút giây xương thịt nát. Không mồ!
Đứt đoạn ngàn mệnh phần, tan hoang tòa Tháp.
Mẹ tìm con, vợ tìm chồng, con gọi cha nào thấy!
Tang thương ngập trời, lửa hận ngút mây!!
……………
Mười bảy năm qua mà tưởng mới đâu đây
Lệ máu như còn đong đầy khóe mắt.
Trong vỡ nát đau thương ngập đất
Ground Zero rồi cũng phải hồi sinh.
Vượt đau thương mà nối tiếp hành trình
Xây dựng mới trên đống hoang tàn đổ nát.
God Bless America… vang tiếng hát,
Triệu đóa hoa, bao lệ nến cho đầy?!
Mươi năm sau, cứ hàng năm vào ngày Tưởng niệm
Người người thấy vút tầng mây
Mắt lệ rưng rưng ngước nhìn
Bóng THÁP ĐÔI rực rỡ.
Ánh lồng lộng trên nền khung trời cũ,
Vùng Trung Tâm Thương Mại Thế Giới sáng lòa.
Vẹn nguyên như vẫn còn đó tự bao giờ.
Chút đắng lòng mà niềm vui rực sáng…
Nay nhìn kia
Đôi tòa Tháp mới lộng lẫy sừng sững vút cao.
Sáng lấp lánh dưới ánh thái dương ngời rạng.
Toà Tháp đôi mới của ngày thịnh vượng hồi sinh,
Của tình thương, của nhân ái, an bình.
Bừng niềm tin, rạng ngời không gian mới.
Ánh sáng đã chan hòa:
Tháp thắp lên sức sống triệu người mong đợi
Tháp là NGỌN HẢI ĐĂNG CỦA HY VỌNG, của muôn đời