Thơ

Không

Tạ từ một cuộc bể dâu,
Đi về chân đất áo nâu ẩn mình.
Nửa đời lưu lạc trọng khinh,
Hoàng hôn đầu núi, cá kình biển đông.
Tàn phai rơi rụng tiếng không,
Tâm là hạt bụi bềnh bồng ánh trăng.

Tạo Ân