Thơ

Lời Người Thương Binh

Tôi đợi ai về trên bến sông
Bao mùa qua nước đã thay dòng6condo
Tôi đứng lặng hoàng hôn tím thẩm
Nghe chiều buông mờ nhạt thinh không.

Về quê sau cuộc chiến xuân xưa
Tàn phế còn đây cuộc sống thừa
Tiếp nối đã bao mùa dông bão
Dãi dầu sớm nắng với chiều mưa

Hằng ngày tôi với con đò ngang
Chở người qua bến vắng ven làng
Chở hồn đơn lạnh xuôi năm tháng
Chở bao mảnh đời xuân tiếp, thu sang.

Đò đón dăm người quanh thôn vắng
Gánh rau gánh đậu sớm mai hồng
Ngược xuôi rảo bước ra phiên chợ
Chợ làng quê họp buổi hừng đông.

Tôi quen đám học trò nhanh bước
Sáng đến trường chiều tiếp rẫy nương
Còn thơ dại đâu biết gì thuở trước
Chiến tranh bạo tàn xé nát quê hương !

Tôi tưởng mình quên mất tuổi tên
Quên đi năm tháng giữa sa trường
Quên ngày tuổi trẻ khi lâm trận
Dấu đạn thù còn buốt trong xương.

Nhiều đêm pháo trận xưa còn nổ
Bên chiến hào sâu lửa ngút trời
Xông trận tôi lăn vào vào lửa đạn.
Tỉnh giấc, dư âm quá ngậm ngùi…

Tôi về người thân không còn ai
Mẹ cha khuất núi đã lâu ngày
Người em gái nhỏ thời thơ dại
Biệt mù tin tức, gió ngàn lay…

Đồng đội năm xưa chẳng gặp ai
Kẻ bạt chân mây, kẻ cuối trời
Đất khách quê người năm bảy đứa
Bao bạn xương vùi chốn biển khơi !

Tôi về nền nhà xưa rêu phủ
Quãng đời còn lại bóng đêm thâu
Nhà tan nước mất niềm đau cũ
Chiếc bóng đơn côi giữa biển sầu.

Đôi lúc mơ hồ giữa tỉnh say
Một kiếp nhân sinh lạc hướng đời
Con đò có chở niềm u uẩn ?
Mai lá lìa cành gió cuốn bay…

** U Y Ê N T H Ú Y L Â M **
( Boston )