Thơ

MIÊN TRƯỜNG TRÚC MAI

Chiều nghiêng bóng nắng lưng đồi,
Em nghiêng bóng nửa thân người trên tôi.
Chao nghiêng cánh nhạn lưng trời,
Em đi biền biệt nửa đời về xa.

Rồi qua bao cuộc phong ba
Tìm em vạn nẻo giang hà. Tìm đâu??
Xuyên bao nhiêu cánh rừng sâu,
Tìm theo vạn lối chân cầu nước trôi.

Trường giang chảy một dòng xuôi,
Đổ ra biển lớn, gọi người chân mây.
Sắc hương xưa dẫu tàn phai,
Nghĩa ân vun đắp theo ngày tháng trôi.

Dù bao ly cách chia phôi,
Tình xưa ấp ủ bồi hồi lòng riêng.
Em sang bến khác trăm miền,
Bến xuân, tôi vẫn triền miên đợi người.

Qua thêm vạn nẻo đuờng đời
Người xa muôn dặm biển khơi tìm về.
Ngỡ ngàng trên bến sông quê.
Chút tình xưa quyện trăng thề hương xa…

Trùng lai bên cội mai già,
Quỳnh tương xin cạn chén ngà đêm hương.
Một lần trao, một đời vương,
Thì trăm năm nguyện:
Miên Trường Trúc Mai.

UYÊN THUÝ LÂM