Thơ,  XƯỚNG HỌA

Tự Thán

Bóng cũ lờ mờ sau tấm gương
Thời gian in nét dấu tang thương
Thuỷ chung ròng rã thăng trầm bước
Ngoảnh lại mùa xuân đã điểm sương.

Bóng à, đi nốt cùng ta vậy
Ánh dương khoan vội đốt tình xanh!
Kiều nữ chưa xong trường đoản khúc
Nhân sinh ta cũng muốn loanh quanh…..

Bóng hỡi tìm dùm ta cái tâm
Lạc mất trăng khuya rụng lối về
Nửa kiếp bơ vơ hoài khắc khoải.
Mặt trời đi nhặt giữa nhiêu khê.


Tao An

____________________________________

THỜI GIAN

Chiếc bóng ai về ẩn bóng gương
Dung nhan thấp thoáng dấu tang thương
Thời gian vẫn chảy không chờ đợi…
Thoát thấy đời mình đã điểm sương

Mgậm ngùi ngày tháng qua qua vội
Bỗng chốc còn đâu thuở tuổi xanh
Sinh nhật mừng ÂN xin chúc đến:
Yên Bình Hạnh Phúc vẫn bao quanh

Đi mãi cuộc đời không thấy TÂM
Tạm dung còn nhớ đến “chân quê”
Nửa hồn phiêu bạt lòng khắc khoải
NON NƯỚC xa mờ khuất sơn khê !

Thân quí
Hàntt