Thơ

Trên Bến Tầm Dương

 

TRÊN BẾN TẦM DƯƠNG

Canh khuya lau lách bến Tầm Dương,
Sóng nước âm vang mấy dặm đường.
Mờ mịt trăng tàn người khóc phận,
Đìu hiu sông vắng vạc kêu sương.
Bọt bèo lệ ngấn đêm sơ ngộ,
Mây nước sầu dâng buổi dị thường.
Đàn trải tơ lòng ngơ ngẩn khách,
Ngậm ngùi thương nữ buổi tàn hương(*)

UYÊN THÚY LÂM

*  Năm Thứ 10 Nguyên Hòa (815), Bạch Cư Dị bị giáng xuống chức tư  mã. Trên đường đi tới Giang Châu, nhân thuyền đi qua bến Tầm Dương, Ông nghe bên cạnh có tiếng đàn Tỳ bà. Hỏi thăm biết người chơi đàn là một ca kỷ kinh đô ngày trước, nay là vợ của một thương nhân.  Bạch Cư Dị mời cô qua thuyền hàn huyên. Cô kể lại cho Bạch Cư Dị nghe nỗi bất hạnh trong đời . Bạch Cư Dị đồng cảm thân phận nên cảm tác bài “Tỳ Bà Hành”

Bến Chương Dương

Trăng tàn sóng lặng bến Chương Dương,
Vó ngựa dừng chân cuối dặm đường.
Hờn oán âm xưa hồn gọi gió,
Thiết tha tiếng cũ vạc kêu sương
Can qua dấy – đắm cơn kinh dị
Chinh chiến xong – mơ giấc mộng thường
Tâm có phai mầu theo tuế nguyệt?
Ta về nhặt lại một mùi hương.

Ta