Thơ

Tình Sử Cổ Loa Thành

Mỵ Châu-Tranh Nguyễn Trọng Khôi
Mỵ Châu-Tranh Nguyễn Trọng Khôi
Trong cung cấm sao chàng lặng lẽ
Không cười vui bên thiếp hiền ngoan
Chung mỹ tửu chiều nay ướp lệ
Chàng không vui, lòng thiếp ngỡ ngàng.

Khúc Nghê Thường xiêm y rực rỡ
Rượu Bồ đào cùng uống chung môi
Hồi cố quốc chàng xa một thuở
Rồi lại quay về ta sánh đôi.

Chàng đi ngàn dặm ngoài biên ải
Lòng thiếp theo chàng đến cố cung
Đâu biết lần đi là mãi mãi
Đời không cho nữa, phút tương phùng !

Ngàn dặm trông theo hút bóng chàng
Trường -đình quạnh vắng chẳng tin sang
Thẩn thờ gối chiếc canh thâu vắng
Một nửa vầng trăng luống bẽ bàng !

Tin hồng chưa lại đã can qua
Binh biến nghiêng trời đất Cổ Loa
Cha vững tin nỏ thần linh nghiệm
Thiếp cũng nào hay chuyện chính tà.

Nỏ tráo móng thiêng, thành đã mất
Em bên cha trên bước bôn đào
Nước mất, tim đau lòng quặn thắt
Tìm chàng đâu muôn nẻo binh đao ?!

Đâu ngờ chàng mang tâm bội bạc,
Chia tay còn hẹn buổi tao phùng.
Lỡ binh biến phận người trôi dạt
Lông ngỗng đưa đường cho trọn tình chung.

Lông ngỗng trắng rơi dài tuyệt lộ
Nặng tình ai đâu cảnh giác chi cùng
Sống hết lòng mình như thác đổ
Em yêu chàng vô thủy, vô chung !

Thần phán rằng : ” Nàng là giặc dữ ”
Cha nhìn lông ngỗng trắng sơn khê
Lòng con vằng vặc như sao tỏ
Phụ vương ơi ! Oan khuất con về…

Lời hẹn thề xưa chàng đã trễ
Giếng xưa chôn một khối u tình
Sóng biển đã chan hòa máu lệ
Duyên mình tan tác bởi đao binh.

Ngọc trai nàng rực sáng long lanh
Khi rữa vào trong giếng Cổ thành
Tham đoạt đế quyền rồi cũng tắt
Còn vầng mây đáy giếng mông mênh !

Giếng Ngọc xưa chôn vùi hận cũ,
Giả hiếu hoà để chiếm cơ đồ.
Thành Cổ-Loa điêu tàn sương phủ
Lầm một lần, hận đến thiên thu!!

Bạc tình chàng quên nghĩa phu thê
Quên cả lời xưa buổi hẹn về
Đem tấm tình son vùi gió cát
Đất rộng trời cao thẹn ước thề !!

Phụ tình chàng quên cả ân sâu
Mưu đồ tham vọng giết đời nhau
Nàng sống trọn lòng không giới hạn
Tình sử ngàn năm tiếc Mỵ Châu.

** U Y Ê N T H Ú Y L Â M **
( Boston )