Thơ

HOANG MẠC MÊNH MÔNG

Cánh đồng trắng xoá
Trải dài đến cuối chân mây.
Đồi núi nhấp nhô xa
Gió hú qua cành cây trơ trụi
Chỉ còn cái lạnh kinh hồn
Lạnh phủ xuống từ trời,
Lạnh dâng lên từ đất.

Mặt đất bây giờ là trùng trùng tuyết trắng.
Mênh mông, mênh mông…
Một vệt đen di động trên tuyết
Là bầy chó kéo xe lao vun vút qua truông.
Bộ lông xù chống gió rét đêm trường
Người cóng lạnh trong đất trời băng giá.
Xe lao qua lũng thấp
Rồi băng lên đồi cao
Người đàn ông đăm đăm mắt phía chân đồi
Ông nghĩ đến căn nhà bên kia núi.
Nơi có đống lửa bập bùng trong đêm tối
Có nồi ngô và món thịt nướng thơm lừng
Ông như thấy mắt nàng khắc khoải đợi trông…

Đàn chó kéo xe, ông xuống núi dài ngày,
Nàng chờ đợi đã mấy tuần lặng lẽ
Không còn sinh vật nào bên đường ven lối rẽ,
Tất cả di trú về phương nam
Hay chui sâu vào tuyết trốn lạnh lúc đông tàn.
Đêm khuya dần, mù mịt khắp không gian.
Cả hoang mạc đông cứng, dặm ngàn vắng lặng .
Đường như dài vô tận….

Đàn chó kéo xe lao vun vút, đêm sâu
Qua suối qua truông, lũng thấp đồi cao.
Phóng tầm mắt phía xa xa
Ông tìm ánh lửa một căn nhà

Là điểm quay về giữa nơi sơn cùng thủy tận.
Căn nhà gỗ đã bao mùa mưa nắng,
Thôi phiêu lưu, ông dừng lại bên nàng.
Trong giá rét kinh hoàng.
Chợt nghe lòng thương nhớ miên man….

Đoàn xe dừng trước căn nhà gỗ xám.
Bếp lửa bập bùng mầu khói ám,
Giữa rét căm hoang mạc lạnh đầy
Lửa chập chờn mờ tỏ, đợi chờ ai.

Ông đẩy cánh cửa gỗ dầy.
Tay tìm lấy đôi tay
Trong vòng tay nhau, mặc bên ngoài giông tố.
Ông trở lại khơi lửa hồng xua băng giá
Về kịp đêm nay căn nhà nhỏ tràn vui.
Có bên nhau bớt giá lạnh đêm dài.

Hoang mạc lạnh kinh hồn,
Nhưng căn nhà gỗ sồi vẫn ấm yêu thương…

UYÊN THUÝ LÂM