Thơ

NHỚ LỐI THU XƯA

Thu về sắc lá thắm ngàn cây,
Lắng tiếng rừng thu chim gọi bầy.
Cánh nhạn lưng trời mây trắng xóa,
Đường xưa lữ khách buốt vai gầy.

Người đi xây hướng đời hy vọng.
Kẻ ở mơ tương phùng rượu say.
Cách trở bến giang đầu xa thẳm,
Niềm tin tái hợp vẫn đong đầy.

Niềm tin tái hợp vẫn đong đầy,
Song cửa bóng câu ngày tháng bay.
Màu nắng quê nhà tươi ấm mãi,
Trời thu đất khách lạnh heo may.

Ngô đồng buông lá rơi tơi tả,
Thiên hạ biết thu về đắm say.
Cho dẫu dặm ngàn xa cố quốc,
Thương về đất mẹ buốt tim này.

UYÊN THÚY LÂM


Bài họa 1:

THU QUA MẤY ĐỘ RỒI THU HỠI?

Nắng nhạt chiều thu nhuộm cỏ cây
Chim bay vẳng tiếng gọi xa bầy
Trên cao lững thững làn mây mỏi
Dưới thấp lang thang vạt khói gầy

Góc biển non sông đêm vọng tưởng
Chân trời tổ quốc sáng mơ say
Tha hương nỗi nhớ quê lồng lộng
Ôm ấp tình xưa nghĩa nặng đầy

Ôm ấp tình xưa nghĩa nặng đầy
Hiên sương lệ nhỏ giọt thu bay
Nằm nghe Châu Đốc bông điên điển
Đứng thấy Long-An khóm cỏ may

Lá đổ người đi người hạnh phúc?
Heo may kẻ ở kẻ ngu say?
Thu qua mấy độ rồi thu hỡi?
Cố quận tim ta mãi cõi này!

Nam Thảo


Bài họa 2:

THU NHỚ

Ai trải nhung vàng pha sắc cây,
Cho đàn chim Việt khóc xa bầy!
Bao người gạt lệ chào xuân muộn,
Lắm kẻ đưa tay tiễn hạ gầy!

Thương tiếng ve sầu than nắng gắt,
Tiếc loài hoa thắm rũ mưa say!
Còn đây chiếc lá chiều rơi rụng,
Thu đến rồi đi, kỷ niệm đầy!

Thu đến rồi đi, kỷ niệm đầy,
Quanh đây còn chiếc lá vàng bay!
Mây trời bãng lãng xao hồn nước,
Sương khói mờ xa đọng cỏ may?

Viễn xứ quanh năm bờ ảo tưởng,
Tha phương suốt tháng bến mơ say!
Làm sao trở lại quê hương cũ,
Để khỏi hoàng hôn tím nỗi này!

Nguyên Bông,


Bài họa 3 :

LÁ RỜI CÀNH

Chiếc lá đổi màu ra khỏi cây
Như chim rời tổ lìa xa bầy
Làn mây đùng đục mờ nhân ảnh
Ngọn gió đong đưa phủ cội gầy

Tiếc bấy người đi lâm nẻo khổ
Thương thay kẻ ở vướng đường say
Đường về cố quận xa mà trách
Biền biệt trùng dương thương nhớ đầy

Biền biệt trùng dương thương nhớ đầy
Thu về nhạn lạc cánh diều bay
Mưa chiều phớt nhẹ chờ mây tím
Nắng sớm khoe màu ngọn cỏ may

Lá lượn rời cành tê tái đổ
Chim chuyền gọi bạn ngất ngây say
Ai về quê cũ cho ta nhắn
Cõi nhớ lòng đau khắc khoải này

Tuấn Đình