SÔNG CHIA, BIỂN HẸN, TRĂNG THỀ … RỪNG XƯA GIÓ HÁT, ĐI VỀ CÓ NHAU.
Lớp lớp thời gian tưởng mới đây
Sông chia biền biệt khó mong ngày.
Bến xưa nào thấy con đò cũ
Hiu hắt lòng đơn gửi gió mây.
Em xa hương tóc thoảng đâu đây,
Đếm bước thời gian tháng lại ngày.
Vàng đá đã chung lời biển hẹn
Duyên đừng tan hợp tựa bèo mây.
Trăng vàng muôn thuở hãy còn đây,
Soi tỏ trần gian bao tháng ngày.
Ai ước ai nguyền lời ngọc chuốc
Thề xưa trăng chứng giữa trời mây.
Rừng Xưa vọng tiếng ngân vang
Đâu đây gió chuyển muôn vàn yêu thương.
Lá xanh nhựa sống còn vương
Lá vàng về cội, mù sương cuối trời.
Chiều nghiêng nắng xế lưng đồi,
Xạc xào lá hát muôn lời từ ly.
Vạt rừng này bước chân đi
Nửa đời người ở khắc ghi câu thề.
Nhánh rong nhẹ vướng chân khe đá sầu.
Sơn thôn cách mấy nhịp cầu,
Người còn phiêu bạt dãi dầu xa xăm.
Cuộc tình tưởng đã trăm năm,
Nào hay duyên phận lạc lầm bến mê.
Ai đi sao mãi chưa về ?
Biết chăng vàng đá chẳng hề phôi phai…
Lướt nghìn núi cao, qua trường giang bát ngát,
Gió đẩy sóng cồn, dậy biển lớn xa xăm.
Gió hãy cất lời cùng ta lên tiếng hát
Rằng : Ta yêu Người, yêu mãi đến trăm năm.
Ngày đi, em đứng nhìn xao xuyến,
Mặt nước sông quê tím lục bình.
Tôi bước lòng ngập tràn lưu luyến,
Thuyền xa dần khuất ánh bình minh.
Cánh chim bạt gió sẽ về đâu,
Thuyền dạt bờ xa ghé bến nào?
Đất khách trông tìm phương cố quận
Một thời khói lửa rộn binh đao.
Hẹn sẽ chờ nhau dù trọn kiếp
Đường bao xa, núi cách sông ngăn.
Ta vẫn tìm nhau trong giấc điệp,
Tay trong tay như đã bao lần.
Nhớ làm sao lửa ấm mái tranh chiều.
Trôi trăm suối nghìn sông ai có đợi,
Cuộc tao phùng ghi tạ vạn lời yêu.
Từng mùa thu đến thay mầu lá
Nhạc dạo cung buồn thêm nhớ thương.
Gối chiếc nhớ trăng vàng bến Hạ,
Mơ Hằng Nga, vũ khúc Nghê Thường…
Nghĩ đến một ngày tôi trở lại
Tìm em, tôi trả nghĩa ân sâu.
Bên bờ sông nhỏ gian nhà nhỏ
Đôi bóng đi về ta có nhau.
UYÊN THUÝ LÂM