Thơ

Bản Dịch Thơ HOÀNG HẠC LÂU

Cố nhân cỡi hạc bay xa rồi
Lầu Hạc trơ vơ đứng giữa trời.
Hạc một lần đi không trở lại,
Ngàn năm mây trắng hững hờ trôi.
Hán Dương hoe nắng hàng cây sáng
Anh Vũ xanh rì thảm cỏ tươi.
Ngày hết quê nhà đâu khắc khoải
Trên sông khói sóng để sầu rơi.

UYÊN THÚY LÂM