Thơ

KHỐI TÌNH TRƯƠNG CHI – MỴ NƯƠNG

 

KHỐI TÌNH TRƯƠNG CHI – MỴ NƯƠNG / Thơ Uyên Thuý Lâm

 
            Lời Dẫn Truyện
 
Xưa có người con gái là Mỵ Nương, con quan Thừa tuớng có nhan sắc tuyệt trần.
Nàng ở trong ngôi lầu cạnh bờ sông.
Có một chàng thuyền chài tên là Trương Chi, hằng ngày đến thả lưới kiếm ăn trên khúc sông đó. Chàng buông lưới, vừa hát. Tiếng hát rất hay, khiến cho Mỵ Nương xao xuyến say mê.
 
Một dạo, Trương Chi không hát nữa, Mỵ Nương sinh ra sầu não, bồn chồn trông đợi. Và nàng bắt đầu đau ốm.
Sau thừa tướng hỏi dò những người hầu hạ, mới biết là con mình ốm tương tư.
Trương Chi được mời đến thăm Mỵ Nương. Khi nhìn thấy mặt Trương Chi, Mỵ Nương vỡ mộng, vì Trương Chi xấu xí quá. Và từ đó nàng không còn yêu hình bóng Trương Chi nữa.
 
Về phần Trương Chi, từ khi trông thấy Mỵ Nương xinh đẹp, chàng đã si dại yêu nàng.
Trương Chi mang mối tình hận mà chết vì tương tư.
Về sau đào mộ lên, thân xác Trương Chi đã tan rữa, duy chỉ có trái tim biến thành một khối ngọc sáng long lanh. Mỵ Nương cho người mang khối ngọc đẽo thành một cái chén đựng nước.
 
Một hôm, Mỵ Nương cầm chén rót nước, thì lạ thay, hình ảnh người đánh cá nghèo hiện lên chầm chậm xoay quanh trong lòng chén. Và tiếng hát năm xưa cũng văng vẳng như than, như trách.
Mỵ Nương chạnh lòng nhớ lại mối tình đã qua. Những giọt nước mắt của nàng rơi xuống chén.
Và rồi chén ngọc tan biến ra thành nước!!
( Truyện cổ tích Tổng hợp )
 
        Bài Thơ
 
 

 

KHỐI TÌNH TRƯƠNG CHI – MỴ NƯƠNG

Con gái quan thừa tướng,
Nàng được gọi Mỵ Nương
Trên thơm ngát vườn hương
Trong lầu hoa nhung gấm.

Bờ sông vắng bao chiều,
Chàng thuyền chài buông câu.
Lưới cá tôm qua buổi,
Qua ngày tháng cơ cầu.

Chàng cất tiếng hát ca,
Mang tâm tình vang vọng
Vang đến chốn lầu hoa
Say lòng người mơ mộng.

Rồi chàng xuôi bến khác,
Vắng tiếng hát tuyệt vời
Nàng bồn chồn trông ngóng
Nhớ tiếng hát ngàn khơi.

Nhớ thương gầy vóc liễu,
Nàng chờ đợi bao chiều
Người đâu không hát nữa
Buồn thương biết bao nhiêu!

Lệnh quan vời chàng đến,
Cho nàng qua cơn đau.
Giáp mặt rồi … vỡ mộng!!
Nàng quên giấc mơ đầu.

Nhìn giai nhân tuyệt sắc,
Trương Chi ngẩn ngơ hồn.
Chàng yêu thương ngây dại
Từ buổi đó, hoàng hôn.

Mang mối tình tuyệt vọng,
Trương Chi lìa trần gian.
Xác thân dù tan rữa
Tim ngọc kết vì nàng.

Tình si như vẫn sống,
Tim ngọc long lanh soi.
Ngọc ẩn bóng hình ai,
Lời hát xưa vang động.

Âm ba sầu than trách
Tiếc một trời yêu thương.
Duyên kiếp này không trọn
Mong kiếp khác chung đường!!

Lầu hoa ngày vắng lặng,
Đăm chiêu bên chén trà.
Chợt nghe lòng xao động
Cảm thương mối tình xa.

Chén ngọc long lanh sáng
Thấp thoáng bóng thuyền chài.
Nàng bàng hoàng xao xuyến
Lệ ngọc rớt vì ai !!

Chạnh lòng nhớ tiếng xưa,
Khối u tình nức nở
Giọt đài trang nhỏ xuống.
Chén ngọc tan trong mưa!…


        UYÊN THÚY LÂM