Văn

NỬA KHUNG TRỜI BIỂN CẢ


Ngọn hải đăng ngoài kia còn sáng lắm nhưng bây giờ tất cả đã theo về năm tháng cũ, như dòng nước luân lưu chảy từ nguồn ra biển rộng.

 

Chuyện yêu thương ngày trước anh với em chung một lối đi về. Mùa hạ có những vì sao sáng như dát kim cương cho nền trời thật cao, mà dưới hàng cây bên bờ con sông Hậu hiền hoà, anh với em cùng chung bước nhỏ.


Khoảng đường đêm nào loáng nước ngập bước chân, ở đây đèn vàng phố cũ vẫn nhớ mong người lữ khách. Hiện diện trong buổi chiều tiễn đưa anh đi, gió mưa tầm tả, cả hai đều câm lặng vì không muốn hay không nói được, và giữ cho mình ngôn từ độc thoại. Xe băng đi trong mưa xa dần lòng phố cũ, mang trả anh về cho thực tại cho tương lai, mà em vẫn còn đứng đó . Đứng đó để nghe có giá băng về đào sâu trong tâm tưởng


Hơn một lần em cố tìm hiểu nghĩa hai chữ”phôi pha” để biết nó  mạnh tới đâu trong niềm mong nhớ, khi nó được nuôi dưỡng bằng sự trôi chảy của tháng năm.


Thời gian qua nhanh quá, nó có phải là một thực thể siêu hình không anh? Nó ở đâu mà em chẳng hề diện kiến được. Nhưng em biết được là nó đang lướt qua cùng khắp và sẽ lưu lại bước chân như những vết hằn năm tháng.


Sự quen biết và gặp gỡ của chúng ta có ích gì, khi nó chưa mang được niềm vui nào cho anh và em. Tại sao mình không ngoảnh đi trong lần đầu tiên đối diện? Không cúi đầu lặng lẽ như chưa từng quen biết trong lần tái ngộ năm sau. Lòng rộn ràng dâng tràn muôn vàn yêu mến, mà cả hai cứ ngại ngùng nín lặng khi còn đối diện ngắn ngủi bên nhau. Để khi chuyến tàu rời xa dần ga đỗ, thì người ở lại rơi nước mắt nhớ thương.  

 

Và ai biết vì sao quê hương mình tang tóc đã bao năm, mà đạn  bom cứ dày xéo lên mảnh đất khốn khổ tang thương này. Và Vì sao, vì sao anh lại phải ra đi?

 

Loài vạc ăn đêm hôm nay đã phải nhờ hoả châu soi sáng. Và đêm nay tiếng ỳ ầm vang dậy đã nhắc lại ta với bao nhiêu tiếc nuối giờ giao thừa trong một mùa xuân thanh bình xa xôi lắm.
Điệu nhạc ngày cũ vang lên với đủ đầy âm thanh tức tưởi, như réo gọi , như đánh thức bao nỗi niềm mà em đã cố vùi sâu.


Rồi nét môi ánh mắt anh cũng theo về bằng với âm thanh đó. Ngày đó môi anh si dại lắm, mà ánh nhìn thì cuốn hút thật tàn nhẫn, thật thiết tha. Phải chính đôi mắt “biển động” đó đã mang tôi ra khỏi vùng tuổi nhỏ, để phiêu lưu bên anh trong một giấc mơ  nơi miền có hoa bướm đẹp, dù chỉ bằng im lặng, bằng nhìn nhau.  Mình yên lặng đi bên nhau khi chiều đổ. Rồi im lặng chia tay khi đêm gửi gió lạnh về.  Cùng trong câm nín  anh và em đều như đã đồng ý giữ mãi cho mình loại ngôn từ im tiếng. Dù  sâu trong tâm tưởng mình đã ước muốn trọn cuộc đời này mình chung bóng bên nhau. 


Khi xa anh rồi những tháng năm còn lại, anh biết không, em sống bằng dư âm câu nói ngắn ngủi, mà trong lần nào đó anh đã bất chợt thốt lê n khi thấy em buồn:” Im lặng là nói tất cả đó em!”
Khi anh đi rồi phố nhỏ này buồn lên tiếng khóc. Từng đêm suy tư, em mơ màng thấy ngọn Hải Đăng ngoài ấy sáng lắm. Nhưng chắc đôi mắt anh còn phải sáng hơn để thấy đâu là giặc thù, là hiểm nguy giữa sóng nước trùng dương trong những đêm mưa bão loạn cuồng. 

Những chuyến hải hành giữa muôn trùng sóng vỗ, có phút nào anh nhớ đến em không ?  Còn em, nơi quê nhà hằng  đêm nhìn lên vầng trăng khi mờ khi tỏ, em thầm gọi tên anh, và ru lòng quay quắt nhớ thương anh…


Mùa xuân năm trước anh về  thăm em trong vội vã rồi lại ra đi. Em đã thấy đôi mắt anh khi ấy sáng lên niềm hân hoan tin tưởng. Anh hôn lên đôi mắt em, dặn em gắng chờ  mùa xuân sau thanh bình im tiếng súng, anh quay về phố nhỏ. Anh sẽ bên em chan hòa hạnh phúc trong duyên đôi lứa, bên mâm cau trầu trong tiếng pháo đón dâu…

Quê mẹ đầu xuân đẹp chứ anh, nhưng sao anh lại ra đi vĩnh viễn để không bao giờ trở lại nữa?!!!

 

Anh từ giã em ra đi trong im lặng, cũng như đã im lặng từ bỏ hết cuộc đời!!!!  Lần ra khơi đó, để bảo toàn biển cả quê hương, các anh đã chiến đấu đến giọt máu cuối cùng. Và anh của em đã nằm lại ngàn năm trong lòng biển mẹ !!.

 

Anh ra đi chắc được nhẹ nhàng lắm, theo sau gương bao anh linh chiến sĩ đã làm tròn sứ mạng của người trai trong thời nước loạn.
Nhưng anh có hay không, nỗi đớn đau uất nghẹn chỉ dầy vò những ai còn đang cuồng quay trên miền đất thân yêu này. Một miền huy hoàng nào đó đã  vĩnh viễn khép lại trước mắt  anh .

Nhưng anh ơi, ngọn  hải đăng vẫn còn sáng lắm!!


Ở đây còn lại Nửa khung trời của em sâu thẳm quá,  mà chắc gì đã có lại được mùa xuân!!


Điệu nhạc cũ vang lên như tràn ngập hồn, lịm chôn tôi cùng nỗi đau  chất ngất trong vùng âm thanh đau buốt đó.
Chới với em  vụt thấy ngoài kia, anh ơi,  ngọn hải đăng vẫn còn sáng lắm…

 

          M. VIỄN PHƯƠNG