Thơ

TÁI CHIẾM CỔ THÀNH QUẢNG TRỊ

Nỗi buồn bao năm không rời ký ức,
Ngàn vạn thương đau bạt núi cháy rừng.
Biết bao mùa hè trở trăn thao thức,
Miền Trung trơ gầy mắt lệ rưng rưng.

Chiến dịch Xuân – Hè bảy hai gào thét,
Chống quân bạo tàn phá nát quê hương.
Quảng Trị Cổ Thành còn đâu tiếng khóc
Ba mũi tiến công tràn ngập máu xương!

Tháng 5 bảy hai* giặc tràn Quảng Trị,
Chiến dịch Lam Sơn đỏ lửa chiến trường.
Trăm tấn đạn bom thiêu tàn cốt nhục
Mỹ Chánh, Hải Lăng, Cổ Luỹ tang thương.

Ái Tử, Đông Hà thương vong ngàn lính,
Giặc quyết giằng co trước mũi tấn công.
Ngập trời bom rơi kinh hoàng ác liệt
Tám mươi mốt ngày đêm**trời đất bão bùng!!

Giặc cố thủ, dù đã tàn binh giáp
Bộ binh Thủy quân Không lực, Biệt Kích dàn.
Mặt đất tả tơi trăm trận lớn nhỏ.
Thạch Hãn vượt sông máu lệ tuôn tràn.

Tái chiếm Cổ Thành cờ Vàng lộng lẫy,
Trước bại vong, giặc tuyệt vọng kinh hoàng.
Gốc cỏ thêm xanh trên xác người tan rữa,
Đánh cho Nga Tàu bằng xương máu dân Nam!!

Giấc mộng điên cuồng của loài quỷ dữ
Muốn nhuộm quê hương đỏ máu hờn căm.
Nhồi sọ thiếu niên vào Nam để chết,
Cố thủ được gì, tang tóc bao năm!

Vài cây số vuông Cổ thành Quảng Trị
Hứng vạn đạn bom hoả lực kinh hoàng
Muốn thế thượng phong trên bàn đàm phán
Đành nuớng thanh niên trên lửa, bạo tàn.

Hỡi bao người xưa đang nằm dưới cỏ,
Quân Bắc, quân Nam gục chết bên thành
Cỏ nơi Cổ thành ngát xanh trong gió
Hồn có nghe chăng khúc nhạc quân hành?

Bao lớp chiến binh của nòi giống Việt,
Bến Hải, sông Gianh chia cắt bao đời.
Nguyện xin anh linh Tiền nhân hùng liệt:
Cho Việt Nam trường tồn ngời sáng nơi nơi.

UYÊN THUÝ LÂM