Thơ

Xuân Mậu Thân Đau Thương

Xuân Mậu Thân quê tôi tràn tiếng súng
Giặc điên cuồng về đốt phá quê hương
Bao tang tóc ngập tràn trong máu lửa
Giặc Bắc phương về phá nát phố phường.

Bao người chết bên tường nghiêng ngói đổ
Lửa về đây thiêu rụi cả thôn làng
Thân người cháy vắt ngang qua lối nhỏ
Phố điêu tàn nương rẫy cũng tan hoang.

Tết vừa đến ngày thiêng liêng năm đó
Cặp dưa chưng, đôi liễn đỏ tươi hồng
Bàn Tổ tiên khói hương thơm trong gió
Đạn pháo về xé nát cả hừng đông !

Nghe tưởng pháo mừng xuân đang nổ rộ
Pháo đì đùng vui ngày Tết đầu năm
Sao trong nắng mái nhà ai cháy đỏ
Khói bốc cao lửa trùm phủ chỗ nằm .

Trong từng nhà người đi không trở lại
Cha chết rồi, anh khuất cửa nhà tan
Tìm đâu biết ai còn ai đã mất
Nước mắt thảm sầu rơi trắng Hương Giang !

Khe Đá Mài đến sân trường Gia Hội
Nhiều xác thân thảm tử bị dập bừa
Công chức giáo sư nhà tu không thoát khỏi
Kiểu giết người man rợ thuở xa xưa.

Xâu người lại chúng giết bằng mã tấu
Giết không gớm tay bằng cách đập đầu
Chúng nhẫn tâm chôn cả người còn sống
Thân người nát tan vùi dưới Bãi Dâu !

Vành khăn trắng trên tóc người còn lại
Thiếu phụ rã rời, bầy trẻ cúc côi
Niềm uất hận tràn bờ mi điên dại
Mẹ mù lòa đâu còn lệ tuôn rơi.

Xuân Mậu Thân mấy mươi năm không lắng
Oan khuất vùi : mộ tập thể chất chồng
Hồn oan thác có nghe lời bi thống
Tiếng kinh cầu đồng vọng phía bờ sông…

Mỗi xuân đến gợi lòng đau bất tận
Mà quê hương vẫn còn đó điêu tàn.
Nước ra biển mang đi niềm thống hận
Đến bao giờ quê mẹ hết lầm than ?…

UYÊN THÚY LÂM