Thơ,  Tranh Thơ

TÀN CUỘC ĐAO BINH

 

Một ngày trên đường về tơi tả

Bóng ngựa cô đơn lối sỏi mòn.

Chiều xuồng nắng vàng rơi với lá

Ngày tàn quạnh quẽ chốn biên cương

 

     Năm xưa trống kèn vang rộn rã 

     Nhịp quân hành vang động trăm phương.

     Loang loáng gươm đao khi quốc biến

     Nam nhân nợ nước chốn sa trường.

 

Một thời uy vũ giáo gươm thiêng,

Phạt bắc chinh đông tựa sấm rền.

Tin thắng trận vang lừng bốn cõi,

Thanh danh uy vũ rạng trăm miền.

 

     Chiến trận kinh hồn rơi máu xương

     Sương giăng rét buốt bao canh trường.

     Xông trận qua từng mùa gió bão

     Thư hùng, thắng bại lẫn đau thương.

 

Trận tàn chủ tướng đã không còn,

Bỏ lại thân danh trên đầu non.

Ba quân tan tác, thương vong hận.

Xơ xác tàn binh lực mỏi mòn.

 

     Ngựa đi, ngựa đi qua trận mạc,

     Ngựa đi xiêu lạc bước cùng đồ!

     Khập khễnh vó câu lê gió cát

     Truông mây lũng thấp nắng hanh khô.

 

Lời ai oán thét gào trong gió,

Bao hồn tử sĩ khóc non sông.

Gươm có thiêng phù sơn hà xã tắc.

Nguyện Anh Linh về theo bước quân hành.

 

        UYÊN THUÝ LÂM