Thơ,  Tranh Thơ

RỪNG XƯA

Rừng Xưa vọng tiếng ngân vang
Đâu đây gió chuyển muôn vàn lời thương
Lá xanh nhựa sống còn vương
Lá vàng về cội mù sương cuối trời.

Chiều nghiêng nắng xế lưng đồi
Xạc xào lá hát muôn lời từ ly.
Vạt rừng này bước chân đi
Nửa đời người ở khắc ghi câu thề.

Suối ngàn qua mấy sơn khê
Nhánh rong nhẹ vướng chân khe đá sầu.
Sơn thôn cách mấy nhịp cầu
Người còn phiêu bạt dãi dầu xa xăm.

Cuộc  tình tưởng đã trăm năm
Nào hay duyên phận lạc lầm bến mê
Ai đi sao mãi chưa về?
Biết chăng Vàng Đá chẳng hề phôi phai…

          UYÊN THÚY LÂM