Thơ

TIẾNG MẸ NGÀY XƯA

     
Thuở ấy những trưa hè nắng đổ
Sương buốt đêm đông gió lạnh lùa.
Qua buổi chiều thu mưa nức nở,
Mẹ cất lời ru bên võng đưa.

Lời mẹ là bài ca đẹp nhất,
Chứa chan yêu mến ngập trùng dương.
Dạt dào nguồn sống trong lời hát,
Truyền vạn thâm tình bao luyến thương.

“Ầu ơ!
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ,
Năm canh trường thức đủ vừa năm.”
Đôi mắt dịu hiền như thắp sáng,
Khung trời diễm tuyệt của riêng con.
Đôi tay nâng giấc bao năm tháng,
Êm ái vòng tay quyện lấy hồn.

Từ bình minh rạng tới hoàng hôn,
Dù mỏi mòn không phút xa con.
Êm ả trưa hè bên gối mẹ,
Mẹ cho con ngày tháng vàng son.

Lời mẹ bềnh bồng như mây trắng,
Chim hót vườn trưa nắng xế mành.
Hồn nước quyện hòa câu hát mẹ
Mái đình ngói đỏ, bóng tre xanh.

Lời mẹ âm vang trên sóng nước,
Ngày con khôn lớn biệt quê hương.
Bến cũ mong con về mấy lượt,
Chan hòa tiếng mẹ vọng ngàn phương.

Con đi xuôi ngược theo ngày tháng,
Một chút tình quê tưởng nhạt nhoà.
Giữa chốn bụi hồng mơ tiếng mẹ,
Khẽ khàng âm điệu bến xuân xưa.

Qua rồi ngày tháng thần tiên cũ,
Con lớn lên trong vạn tủi sầu.
Đôi mắt thuở nào đà khép chặt,
Lời ru ngày ấy có còn đâu!!

Âm thanh huyền ảo theo cùng chết,
Với mẹ vào lòng sâu đất khô.
Tàn canh thâu vắng con vô vọng,
Lắng tiếng ngày xưa tự đáy mồ!…

UYÊN THÚY LÂM
Boston